Mùa xuân này, từ Thủ đô Hà Nội đi dăm chục cây số trên quốc lộ 1 đã thành đường cao tốc tới TP Bắc Giang, đi tiếp đến trạm tập kết - xuất phát Tổ đình Vĩnh Nghiêm, bon xe thêm dăm chục cây số dọc con đường mới nâng cấp, hiện đại hóa mà mở lại trên nẻo đường cũ, lối xưa, hai bên là những danh thắng lộng lẫy cũng mới hoặc đang được tôn tạo: Suối Mỡ, suối Nước Vàng, thác Ba Tia, Khe Rỗ… vậy là tới chân non thiêng, rồi thanh thản, tất cả chưa đầy nửa buổi đã tới “Đỉnh Vũ trụ”, nơi mà Nguyễn Trãi xưa, hẳn đã vất vả cả tuần, cả tháng mới lên được để lưu lại cho bây giờ, tầm kích đất trời của những câu thơ bất hủ: “Vũ trụ mắt nhìn ngoài biển biếc/ Nói cười người ở giữa mây xanh”.